Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2013

Share Phòng Share Tình 2 11

chuyen loan luan Trang 11 trong tổng số 14 Thủy bóp vào đùi Trần Lượm thay cho một lời cám ơn. Hai người lời qua tiếng lại khen tặng nhau, anh hầu bàn thỉnh thoảng tới lui săn đón mời mọc thêm nước uống. Nước uống chưa cạn ly, Trần Lượm đã giục Thủy đi: - Anh đưa Thủy tới một dealer của người bạn ở đường Harbor. - Em có biết gì đâu, anh đưa đâu thì em đi đó. Đến gần ngã tư Bolsa và Harbor, Trần Lượm cho xe vào parking. Nơi này rộn rịp người. Trần Lượm nẩm tay Thủy đỉ thẳng đến một dãy nhà khang trang. Thủy nhìn thấy chữ "Motel" gắn trên biển màu đỏ, nàng hơi khựng bước. Trần Lượm rất tinh ý, anh ta lên tiếng: - Ông bạn anh ở trong chỗ này, mình vào tìm hắn trước. Thủy làm thinh, sánh bước theo. Cửa mở một luồng gió lạnh trôi vào với hai người. Cả hai bỗng giật thót người. Ngọc đang ngồi sẵn nơi chiếc ghế phòng khách với một người bạn gái. Thủy bối rối, mắt nàng chớp lia lia, không kịp chào chị. Nàng lùi nhanh trở ra, bước đi lúng túng hổ thẹn, Trần Lượm ngượng ngập, cố gắng bình tĩnh hỏi: - Ủa, Ngọc đến đây có chuyện gì vậy? Ngọc nghiêm sắc mặt, giọng tử tốn nhưng xúc động: - Đến để coi người ta dụ dỗ em gái mình! Nói xong, Ngọc lôi tay người bạn bỏ đi ra với bước chân thật nặng. Người ta nghe từ người đàn bà đỏ mấy tiếng nguỳên rủa nhỏ: "Khốn nạn, khốn nạn cả lũ"! Tin ngài phụ tá luật sư Trần Lượm làm ăn bể mánh đang bị đìêu tra, chỉ mới hai ngày sau đã được đồn đãi rộng ra mọi giới, nhất là nơi các quán ăt nhậu, các vũ trường. Người thì cho rằng Trần Lượm bị kẻ thù ghen ghét tố cáo chuyện phi pháp, một số bàn tán khác lập luận rằng tử lâu nay vì nặng máu ăn chơi, tìên bạc bồi thường cho các nạn nhân đụng xe, Trần Lượm mượn xài trước quên chia cho thân chủ. Lâu ngày quá, bà con không chờ được nữa, nên phanh phui ra trước pháp luật. Nói chung, mọi nguồn tin đều chĩa mũi dùi vào nghề nghiệp "làm chơi ăn thiệt" của ngài phụ tá. Tưởng những lời đồn đãi trên chỉ là tin giựt gân do mấy trự ăn không ngồi rồi phun ra đấu hót cho vui chum trà chén rượu, không ngờ đó lại là sự thật. Bởi mọi người, kể cả những bạn bè đồng nghiệp của Trần Lượm, trong thời gian kế tiếp, đều xác nhận sự vắng mặt bất thương của ngài phụ tá trên chốn giang hồ. Ngay đến Thủy, người đang nóng lòng mong đợi được gặp người hào hoa họ Trần để xây giấc mộng "kê vàng" cũng đành thất vọng não nề cho "lâu đài trên bãi cát". Ngọc thì lại dửng dưng, nàng sướng ra mặt: cho rằng ông trời có mắt. "Người muốn phụ ta thì người phải thê thảm, đáng cho con Thủy ham trèo cao, nhưng chưa tới đâu đã nấc cụt!" Khôngcó Trần Lượm, nỗi bực tức, ghen hờn, Ngọc trút lên cô em gái. Nàng bóng gió xiên xỏ Thủy thường trực. Tội nghiệp Thủy, mới chập chững đến xứlạ, cũng vì ham chạy đua nước rút chưa chi đã sút móng. Chiếc thuyền Trần Lượm đưa nàng về bến mơ, mới tách bờ đã lủng đáy. Người chị ruột cũng muốn rút tay giúp đỡ Thủy chới với, như một người ngồi ngoài ghềnh đá nhìn sóng bạc đầu mờ mịt niềm tin. Không thế ù lì chlu đựng thái độ ]ạnh lùng của Ngọc, Thủy khôn ngoan biết rằng: Rạn nứt trong tình chi em khó hy vọng hàn gắn. Nàng quyết định tìm đường tự túc. Nguyên một tuần lễ học ở trường, Ngọc tiếc hùi hụi Trần Lượm: "Giá anh chàng này đừng bi chuyện này chuyện nọ, thì ổn thỏa cho mình biết mấy." Tâm sự ngổn ngang trong lòng, Ngọc chỉ biết trút với bạn bè cùng lớp. Mấy người bạn gái đồng học, ai cũng khuyên Thủy nên tách Ngọc ra riêng tìm một căn phòng ở gần trường học để share, đi về tiện hơn, ăn xài thu gọn lại, tìên welfare cũng đủ trả tiên phòng. Gần cuối tháng, sau khi dược bạn bè giới thiệu, đóng tìên cọc share phòng xong, lựa giờ giấc thuận tiện, Thủy vỉện lý do cần có bạn bè để học hỏi lẫn nhau, nên xin phép Ngọc được "ra riêng" Ngọc trầm ngâm nghĩ ngợi hồi lâu. Lòng tức giận về cô cm gái chơi trội mình vẫn chưa phôi pha hết. Ngọc nói "Tùy Thủy, muốn lập thân riêng thì cũng tốt thôi." Nàng nhắc thêm: "Xứ Mỹ này thấy vậy mà không phải vậy, chông gai cạm bẫy rất nhìêu, Thủy phải cố gắng lắm mới hy vọng mưu cầu được hạnh phúc." Tuy nhắc em như thế nhưng lòng Ngọc lại nghĩ khác: "Nó phải vào đời một mình, ba đào sóng gió vùi dập, rồi sau đó mới biết dại khôn." Buổi cơm cuối cùng, hai chị em ngồi ăn chung với nhau thật lạnh nhạt. Ghen hờn của người đàn bà để trong lòng rất dai dẳng. Nhìêu lán Ngọc muốn khuyên em ở lại, nhưng nhớ tới cái tính tự kiêu của Thủy, Ngọc quyết định để cho Thủy "ra trường đời". Biết đâu Thủy sẽ học được những bài học hay, "cũng đâu có chết mà sợ"! Buổi sáng dọn nhà, Ngọc cho em năm trăm, còn dùng xe chở Thủy đến đta chỉ mới, dặn dò vài đìêu tình nghĩa, rồi hai bên từ giã nhau... Chủ nhà mới, là một người đàn bà lớn tuổi, căn nhà khá khang trang, rộng ba phòng. Vậy mà chỉ có hai mẹ con ở trong đó. Bà ta đưa Thủy vào căn phòng nằm cạnh buồng tấm như đă hứa trước. Để bày tỏ sự ưu ái bà Hoa vừa mở cửa vừa nói; "Phòng này của đứa con gái lớn tôi, nay nó đã đi xa." Bà dứt câu với giọng buồn buồn. Sáp xếp sơ xài đồ đạc xong, nhìn đồng hồ đã gần mười giờ sáng, Thủy lật đật sửa soạn đến trường. Không khí ở căn phòng mới xa ]ạ quá, bà chủ nhà hình như có một tâm sự không vui. Bà nói ít và nụ cười không được tươi mấy. Mặc dù đã trễ một giờ học, nhưng Thủy cũng đến trường. Hy vọng ở đó gặp bạn bè thăm hỏi về tính tình bà chủ, biết rõ nhau, sống chung đụng dễ hơn. Cái thế của Thủy bây giờ đã xuống hẳn, sau cuộc lên chưn, rồi tuột dốc, Thủy đã hiểu được phần nào về đời sống hào nhoáng bên Mỹ. Nàng bắt đâu cầu thân với những người bạn học. Thủy mon men tới Hương, cô bạn ty nạn mới, tính rắn mắt nhưng lại thật tình. Hương là người giới thiệu Thủy nơi share phòng. Người bạn này đã từng ở nhà của bà Hoa hai tháng. Bây giờ cặp bồ với ông thầy dạy Anh Văn nên đã dọn về ở chung với người tình. Hương nheo mất lên tiếng: - Sao, chỗ đó được hôn? Thủy gật gật đầu: - Mới tới cũng chưa biết sao. Nhìn chung chung thì cũng gọn đó. Để tạo cho Thủy thêm nìêm tin, Hương tiếp: - Bà Hoa, chủ nhà đang cô đơn lấm. Có bồ về bả cũng đỡ buồn. Chưa hiểu hết ý của bạn, Thủy vồn vã: - Hương đã từng sống với bà Hoa rồi, kể sơ về bả cho mình biết đi. Hiểu nhau thì đễ gần nhau. Hương tủmtỉm'cười: - Đời cái bànày ngộ lắm. Lúc trước bả rộng rãi và vui tính như con nít, kể từ ngày bi cái "tai nạn" thiệt là đau khổ, bả đâm ít nói nhưng mà lòng thì rất lành? Cái kiểu khơi chuyện úp mở của Hương, có vẻ không đầu không đuôi, làm Thủy khó chịu và tò mò thêm: - Biết gì nói đại đi, Hương cứ nhử mình hoài. - Chuyện bà chủ nhà này như tiểu thuyết vậy. Nói tới đây, đột nhiên Hương nín lại, lấy tay che miệng. Một người đàn ôngvừa đi ngang nhìn hai người cười cười Chờ cho người đó đi khuất, Hương xuống giọng nhỏ, lấy tay chỉ với theo: - Ông Mỹ xếp kho ở trường, bồ biết chứ gì? - Thì ổng vừa mới đi ngang đó. Thủy trả lời không do dự. Ngó tới ngó lui ra đìêu kín đáo, Hương khều Thủy ra sân. Hai người ngồi xuống một bệ xi-măng. Vẫn với vẻ thập thò, Hương đánh khẽ vào cánh tay Thủy: - Ông Trần Mỹ đó, ngoài nghề xếp kho ở trường, ổng còn là nhà báo nữa đó Thủy. - Ăn thua gì tới mình, Hương sao mà dông dài quá. - Phải có đầu có đuôi chứ bồ? Thủy tặc lưỡi: - Rồi sao nữa, tiếp đi... Thấy bạn sốt ruột lẫn khó chịu, Hương gục gật đầu thông cảm: - Thằng cha Mỹ đó, đáng lẽ dính với bà Hoa chủ nhà của Thủy rồi. Hai bên đang hồi cụp lạc, thàng chả nhè đem chuyện đời bả viết lên báo. Bả đọc,được, chửi cho thằng chá một trận, rồi xù luôn. Thủy bực mình, hùa theo bạn: - Đồ gì mà cà chớn quá vậy? Hương cười thỏa mãn, nàng quẹo cồ sang bên: - Mà ồng viết cũng hay lắm, ai đọc cũng khen quá trời. Khả năng chuyện trò của Hương khiến người nghe rất khoái. Thủy ngóng cổ lên chờ bạn. Hương gằn giọng, tiếp: - Chuyện này kể dài cả cây số. Và để bắt chẹt bạn, Hương lấy tay lôi Thủy đứng dậy: - Đãi một chầu donut, mình vô mượn tờ báo tụi nó chuyền tay nhau cho bồ đọc ô-kê? - Gì cung được. Bây giờ đang rảnh rỗi, cúp thêm một giờ nữa, hai đứa mình đi cà phê. Để Thủy đứng đợi, Hương vào gặp ông bồ thầy giáo, mượn tờ báo "Hoa Tinh Thương", rồi tung tăng di ra. Hai người bạn đưa nhau đến quán Donut của người Đại Hàn, tâm sự. Không chờ cho Hương đưa báo, Thủy đưa tay giựt: - Bài nào nói về bà chủ nhà đâu? - Sao nóng quá vậy bồ? Tuy nói vậy, Hương cũng lật tới trang báo có bài viết của ông Mỹ, nàng lấy tay chỉ chỉ nơi bài viết: - Là bài này nè. Ổng viết về cuộc đời của bà Hoa như thiệt vậy. Trong khi Hương đưa tayvuốtvuết má, tỏvẻ khoái chí. Thủy miên man đọc mười mấy trang báo với chữ nhỏ li ti... "Hoa trở mình trên chiếc giường rộng, nàng quơ tay tìm chiếc chăn dầy để đắp lại. Trời mùa hạ, nhưng với Hoa lúc nào cũng cảm thấy lạnh. Nỗi cô đơn thực sự của tâm hồn khlến nàng mang tđm trạng lẻ loi thường trục. Bốn mươi bảy tuổi đời, hai lần chồng: một Ấn, một Mỹ với ba đứa con, đứa đầu đen tóc xoắn, đứa sau mắt xanh mũi lõ. Hoa lúc nào cũng mang tâm trạng thiếu thốn về tuổi thanh xuân của mình trong cuộc đời chồng vợvới người ngoại chủng. Kỳ lạ hơn nữa là lúc nào nàng cũng có cảm tưởng như chưa nhận được một chút hạnh phúc đúng nghĩa trong cuộc sống lứa đôi. Hoa tưởng chừng mình đã lầm lẫn trên bước đường tình ái. Nàng đã tiêu xài tuổi xuân trong bóng đêm dầy đặc một cách khú khờ với hai người chồng bất đồng ngôn ngữ. Bây giờ nàng muốn đi tìm hạnh phúc ban ngày có ánh mặt trời soi rõ được ý nghĩa đích thực. Tiếc thay tuổi nàng đang bước vào lằn ranh của buổi xế chiều. Dù nàng có dùng bao nhiêu mỹ phẩm để hồi sinh nhan sắc. Mái tóc, khuôn mặt, bộ ngực có thể đổi thay được. Nhưng con ngươi của lòng mắt với những đường gân đỏ dầy dặn lúc nào cũng báo cho người đối diện biết rằng: "Em đã già rồi." Những ý nghĩ này làm Hoa bất giác thở dài khi nhớ tới Đức, người trai trẻ Hai mươi hai tuổi đời đang cặp bồ với nàng. Đức chỉ bằng tuổi đứa con trai thứ hai của Hoa. Trong những lầ đi khiêu vũ, nhờ ánh đèn màu và tiếng nhạc làm môi trường trộn lẫn được cuộc tình so le này. Nhưng trong những buổi ă, trên bãi biển, Hoa nhìn rõ sự cách biệt giữa hai người quá rộng. Nhiều lần Hoa tự hỏi: "Đức có thực sự yêu mình hay chăng, và mình có thực sự đã yêu chàng trong nguyên vẹn ý nghĩa thực sự đã yêu càhng trong nguyên vẹn ý nghĩa chừ tình hay bởi một khát vọng nào đó?" Hoa không trả lời được. Nàng đang chìm đắm trong làn sóng hoang mang. Khi có, khi không. Nàng chỉ biết rằng dưới mắt nàng hiện nay, Đức là một trọn vẹn đáp ứng được niềm thoả đáng chưa từng có từ buổi Hoa hai mươi tuổi đến giờ. anh-sex-ola.wen.ru. Nhìn lại đoạn đường đã qua, Hoa thấy đã thành công trong sự nghiệp tiền bạc, đời sống vật chất cho phép Hoa được thảnh thơi vui chơi trong những cuộc đu đưa tình ái với những chàng thanh niên măng trẻ. Nếu chỉ đơn giản có vậy như một cuộc mua bán đổi chác sòng phẳng thì đã đời biết bao nhiêu. Đàng này Hoa còn muốn cái khác nữa. Hoa muốn Đức phải là chồng mình, người chồng vẹn toàn cả tâm hồn lẫn thể xác. Hoa cực đoan đòi hỏi một điều quá khó trong cây thước so le tuổi đời bồ bịch. Chính điều này đã làm cho Hoa thường lên cơn nhức đầu trong nửa đêm về sáng. Nhiều lần đi khám bệnh ở phòng mạnh bác sĩ chuyên khoa, Hoa dấu diếm tình trạng tinh thần yêu đương trên, điều này khiến cho vị bác sĩ phải xét lại về khả năng trị bệnh của ông ta. Khoa học quả nhiên đã bị Hoa lường gait một cách vô tình và người y sĩ tự nhiên lâm vào mê hồn trận thuốc men. Hoa nhớ tới những toa thuốc nhức đầu gần 30 loại, thế mà cơn đau vẫn không giảm bớt, có lẽ chỉ loại thuốc nhuộm tóc là thứ thuốc mà Hoa cho là có hiệu nghiệm một phần nào. Mỗi lần Hoa nhuộm tóc giống như người ta uống thuốc đắng. Nó làm cho người ta lành bệnh nhưng không kém phần đau đớn. Nó làm cho Hoa thấy trẻ lại, nhưng cũng báo hiệu cho nàng biết đã sớm già. Ông trời nhiều khi cắc cớ thiệt. Muốn vá một chiếc áo rách, phải tìm cho ra lỗ thủng. Nhan sắc của Hoa đã ở thời kỳ mục nát. Lành đó, rách đó, nhiều khi sợi chỉ quá cứng còn làm te tua thêm bâu vai. Kể cả loại thuốc KH3 cải lão hoàn sinh, Hoa đã uống cả chục hủ nhưng cái thanh xuân cũng không chịu ở lại với nàng. Người ta có thể sơn phết cái body của một chiếc xe đã cũ, nhưng bộ đồ lòng đã rỉ sét thì khó mà rebuild vẹn toàn được. Nếu có được đi chăng nữa thì phải vứt bỏ cái cũ thay bằng một thứ khác mới hơn. Hoa thấy bất lực, cho rằng con người mà cũng trị liệu theo kiểu này phải thay cả trái tim bộ thận, thì Hoa còn gì là Hoa nữa. Chưa kể đến hậu quả tai hại khác vì lòng tham lam măng trẻ, dùng thuốc tạp nhạp quá nhiều đã khiến Hoa bị sinh ra những chứng bệnh kỳ lạ khác. Hoa thường bứt rứt mỗi lần Đức ngồi nhìn nàng quá lâu. Mỗi lần Đức ngập ngừng gọi nàng bằng "Em" sau một giây chập chờn. Rõ ràng không có gì trơn tru trong cuộc tình so le này. Đứa con gái đầu lòng lai Ấn của Hoa sớm hiểu được tâm cảm của mẹ nên thường tọi Hoa bằng "chị" giữa đám đông. Vậy mà Hoa cũng chưa vừa lòng. Mặc cảm xưng hô giả đối xui cho Hoa sướng trong khoảng chốc nhưng đã gây cho nàng hổ thẹn dài lâu gây cho nàng thiệt thòi thêm với những vết nhăn ba đào trên vầng trán xồn xồn. Đức lắc nhẹ xâu chì a khoá ra khỏi ổ. Chàng bước ra ngoài xe. Gió buổi sáng trở lạnh một cách lạ lùng. Đức đưa tay cài thêm nút áo cuối trên cổ, xâu chìa khoá cầm không chắc trong tay chợt rơi xuống đất. Đức nhặt lên và mắt chạm phải chữ H màu vàngđính cứng trên chùm xâu chìa khoá, vật kỷ niệm mà theo lệnh Hoa đã "chị thị" là Đức không được vứt bỏ nó. Đức tự dưng thấy mình lớn khôn dễ sợ. Cách đây không lâu, bạn bè vẫn thường gọi là Đức sữa", "Đức nhí", vậy mà bây giờ Đức đang cặp bồ với một gái xồn xồn có tiền, có của, có nhà, có cả cô con gái lớn bằng tuổi mình. Ngày xưa lịnh lạc của ông cù bà cụ, Đức vận cứ tìm mọi cách để thi hành sai trái hoặc tránh né, gỡ gạc. Nhưng với HOa, người tình lớn hơn chàng những 25 tuổi, Đức thường răm rắp tuân theo. Đức cảm thấy hứng thú khi nghe lời Hoa, khi Hoa cười tỏ vẻ hài lòng có được "cục cưng" rất biết vâng lời. Nhiều khi Đức xét lại lòng mình, chàng bối rối không hiểu có phải Đức đã yêu Hoa với thứ tình yêu mẫu tử hay loại tình yêu thuần tuý gái trai. Chỉ biết khi xa Hoa, Đức buồn, Đức nhớ, khi gần Hoa, Đức rạo rực một cách lửa nóng dầu sôi. Trước mắt Đức, Hoa là một thứ than hồng hừng hực, cọng rơm ngây thơ bé bỏng tuổi đời gặp ngọn lửa già dặn của Hoa là muốt phựt lên thiêùâuđôt khoái cảm, cháy mãnh liệt không còn biết trời trăng mây nước gì cả. Đức nhớ lần đầu tiên Hoa đưa Đức vào "động hoa vàng", Đức khoái tỉ một cách thẫn thờ. Bài thơ tả cảnh thần tiên của ông thi sĩ Đại Đức Phạm Thiên Thư, "lên non tìm động hoa vàng" trở nên vô duyên vá chừng. Bởi "động hoa vàng" ở đây đối với Đức thiệt là ngọt ngào ướt át, còn "động hoa vàng" của ông thi sĩ họ Phạm thì tái tê sầu cảm. Đức ghi nhận hoài trong suốt đời chàng, nếu phải sống trong băng giá hoặc đoạ đầy trong địa ngục mà được một lần ở "động hoa vàng" với Hoa, Đức cũng chịu đánh đổi không suy tính. Đức chỉ ngại nhất, trong mối tình so le này, mỗi lần đi phố với Hoa, mọi người chung quanh thường dòm ngó, dè bỉu, phê phán, có người gọi Hoa bằng chị, lại gọi Đức là cháu. Đức thầm khinh thường những người này, cho rằng đó là lũ ngu si không nhìn ra mối quan hệ mật thiết giữa hai người. Hoặc Đức nghĩ rằng: Họ cố tình làm so le thêm đôi đũa yêu đương của Hoa và chàng. Hoa cũng không vui gì trong những lúc này. Nàng thường tiếp chuyện rất nhanh với những người như thế. Cơ hồ nàng muốn trốn chạy những cuộc tiếp xúc vô hình ấy. Hoa có cảm tưởng bọn người này là một thứ đao phủ đang muốn chặt đứt sợi dây tơ hồng mà nàng đã dầy công se kết với Đức. "Có lẽ tụi nó ghen ghét thứ hạnh phúc của mình, chúng tìm hoài không gặp nên mỗi lần có dịp phá đám là bọn chúng ra tây." Hoa nhủ thầm điều này như một an ủi biện chứng. "Thây kệ họ." Hoa nhìn Đức nói bằng mắt lời trên. "Anh không nhớ sao, khi đã yêu rừng tàn núi lở." Đôi mắt si dại của Hoa chiếu những tia thầm kín ấy vào Đức. Đối với Hoa, thiên hạ coi như số không, yêu là chấp nhận chỉ có hai, không có hai rưỡi. Đức thì trái lại, dù sao ngưỡng cửa cuộc đời đối với chàng chỉ mới bước vào vài nấc đầu. Đức thường nhìn trước ngó sau, bên trái bên phải . Đức chưa chai lì tới độ "pha" hết mọi cặp mắt dư luận, lơ hết mọi thái độ gai góc đang đâm vào trái tim non trẻ của chàng. Đức xốc nhẹ xâu chìa khoá cho sạch bụi, cẩn thận hơn, Đức còn dùng vạt áo chùi cho bóng lại chữ H trên nền khóa. Từ ngày cặp bồ với Hoa, Đức khám phá ra người đàn bà này rất trẻ con. Hoa rất quan trọng những kỷ vật tặng cho người tình, dù nhỏ nhặt cỡ nào đi nữa, những gì Hoa trao tặng cho Đức, nàng muốn Đức phải giữ gìn một cách sùng kính. Hoa muốn Đức phải yêu quý những thứ đó như một phần nhỏ của thân thể nàng, một góc cạnh của trái tim ở tuổi hồi xuân. Có một lần Hoa nũng nịu oán trách một cô thợ làm móng tay đã cắt phạm nhầm nàng cái móng tay ngón nút. Hoa đã nói với chàng: - Đức coi nè, cái ngón tay mà anh khen là mũm mĩm dễ thương hôm qua bị con mẹ Hằng làm hư hết phân nửa móng. Hoa cháncon mẹ đó quá chừng. Những nũng nịu mân mê li ti này dạy cho Đức biết thêm: "Khi đã yêu, người ta trở thành trẻ con một cách kinh khủng." Tiếng sét ái tình có giá trị cho mọi lứa tuổi. Câu chuyện "ông giáo sư già yêu một cô giáo sồn sồn, không dám cầm tay bà ta trong suốt ba năm quen biết, đợi đến khi trời mưa, lợi dụng tính sợ tiếng sét lúc mưa làm bà ta giật mình ngã đại vào lòng ông, ông ta mới dám ôm bà ta cứng ngắc." Câu chuyện này Đức đã đọc ngày còn nhỏ và cho là vô lý, bây giờ nghiệm lại thấy tác giả viết đúng quá cỡ thợ mộc. Tiếng sét ngoài trời đã nổ cùng một lúc với tiếng sét trong lòng ông giáo sư già, và khiến hai người đã ôm nhau không do dự. Hoa đối với Đức trong mối tình này, có khi cũng là một thứ sét. Đánh ngang đánh dọc, làm nháng lửa thiêu rụi mọi lo âu trong lòng chàng trai trẻ còn đương hăng tiết vị yêu đương, còn đương liều lĩnh muốn khám phá những nẻo đường chằng chị quấn cuộn trong lòng người phụ nữ già dặn nửa đời. Đúng giờ hẹn, Đức chuan bị đến với Hoa, chàng ta không quên dẫn theo Tuấn. Tuấn có hỗn danh là "Tuấn ngựa". Bởi cái điệu đi giựt giựt của Tuấn. Cộng thêm cái đầu lúc nào cũng gục gật phía trước. Hai chân Tuấn bung bung cao lúc chạy dường như con ngựa bị muỗi cắn. Theo giao kết giữa Đức và Tuấn thì hôm nay Đức sẽ giới thiệu Tuấn với Hồng, đứa con gái lớn của Hoa. Dự trù của Đức là nếu Tuấn xáp vô được với Hồng thì Đức có thêm một đồng minh thân thiện. Mỗi lần đi chơi cặp bốn với nhau, mối tình so le giữa Đức với Hoa nhờ cặp Hồng-Tuấn sẽ bớt chênh lệch hơn. Hồng, con gái của Hoa đang tuổi còng sung sức đang muốn phiêu lưu tình ái với cái típ "nhí" như Tuấn. Tuấn rất nhiều hy vọng lọt vào cặp mắt cô gái nhí nhảnh tràn đầy nhựa sống này. Hơn nữa, nếu Tuấn cặp được với Hồng, là cái điều Hoa thích nhất, bởi vì giữa Đức, người tình của Hoa, và Hồng con gái cua nàng, đôi khi họ gần gũi nhau quá đáng. Hồng so với mẹ, nàng ta hơn cả mọi mặt, về tuổi tác cũng như sắc vóc. Sợ lúc nào đó Đức nổi lòng trắc ẩn "bợ" luôn đứa con gái thì kẹt cho Hoa quá. Chả lẽ hai mẹ con giành giựt nhau một thằng kép? Khi nghe Đức ngỏ lời giới thiệu Tuấn cho Hồng, Hoa hoan nghênh cả hai tay. Ho among sao Tuấn có đầy đủ khả năng để chinh phục thật nhanh đứa con gái của nàng. Tuấn "cõng" Hồng đi càng nhanh, Hoa càng khoẻ hơn, nàng không còn hồi hộp cái chuyện Đức sẽ "đớp" cả mẹ lẫn con. Tuấn Ngựa đứng trước gương sới sới nhúm tóc trên đầu cho phùng thêm ra. Anh ta nheo mắt cười một mình có vẻ thoả chí. Theo sự giới thiệu hàm thụ của Đức, thì Hồng là một cô bé lai rất chịu chơi, chỉ ưa những típ thanh niên đẹp trai, mạnh khoẻ, có lối nói chuyện thật nổ. Từ chỗ đó, trước khi làm cái màn vô đề, Tuấn Ngựa phải ráng hoá trang và tập tành những điệu bộ cho đúng "gu" người đẹp. Đức thì trái lại, vì cặp bồ với Hoa sồn sồn, chàng ta lúc nào cũng phải sửa soạn cho mình trở thành một ông cụ non. Hai mươi hai tuổi, Đức phải ráng chững chạc từ lời ăn tiếng nói, dáng đi điệu đứng sao cho mình già hơn mười tuổi. Có vậy sự so le giữa Đức và Hoa sẽ ngắn hơn. Bây giờ lại sắp sửa giới thiệu thằng bạn cho đứa con gái của bồ, Đức tự dưng thấy mình lớn hơn thập bội. Đức lựa chiếc áo màu xám xậm, vừa héo úa vừa đứng đắn. So với bộ quần áo "oversize" của Tuấn Ngựa, Đức có vẻ đàn anh ghê lắm. Đức tưởng tượng mai này khi Tuấn Ngựa đớp được Hồng, bốn người đi chơi chung với nhau, thiên hạ sẽ cầm nhầm lẫn lộn cặp này qua cặp kia, Đức cũng đỡ thẹn chung, thế nào Đức cũng cố gắng xen vào đứng gần Hồng để cho thiên hạ đừng dị nghị một thằng trẻ măng trẻ "lơn" bà già. Tâm ý của Đức thật kín đáo, dấu diếm tuyệt đối, điều này nếu để lộ ra thì thế nào Hoa cũng sỉ vả chàng. Hoa lúc nào cũng coi Đức là của riêng mình. Hoa với Đức xứng đôi vừa lứa lắm. Dưới mắt người đàn bà, khi đã yêu rồi thì mọi thứ đều vừa vặn, không có gì chênh lệch cả. Ai cấm một mụ đàn bà "bốn mươi mí" yêu một thanh niên trẻ măng như Đức? Trên sân khấu cải lương cũng như sân khấu cuộc đời có gì lá cách biệt đâu? Hoa nhớ lại bà Bảy Phùng Há sau khi sáu mươi mấy tuổi, đóng vai đào lẳng ba mươi tuổi với kép Thành Được cũng ác liệt đê mê quá chừng. Khán giả ai cũng mơ có được một ngươi yêu sắc vóc vẹn toàn của bà Bày Phùng Há, theo Hoa, nhiều người bây giờ cũng ngắm nhìn mối tình nàng với Đức mà thèm thuồng chảy nước miếng. Hoa ôm giấc mơ tình ái so le này như người nghiện say men thuốc, đê mê trong sự huyền ảo có thực.. - Ê Đức, bắt đầu từ giờ phút này, tao phải gọi mày bằng danh xưng gì cho nó hợp mậy? Trước khi leo lên xe đến nhà Hoa, tự dưng Tuấn Ngựa đặt Đức trước một câu hỏi hóc búa làm Đức lúng túng chưa biết trả lời sao. Đức ngập ngùng: - Thù cứ theo cái kiểu Mỹ, mày gọi tao là "you" là được rồi. Thấy câu trả lời có vẻ cứng, Đức bồi thêm: - Tao thấy thằng Mỹ nó dùng đại danh từ hay thiệt. Già trẻ lớn bé gì đều dùng một chữ thân thiện được cả. Mỹ với Tàu nó gần nhau ở cái dạng đại danh từ "you" hay "nị", nó giống nhau ở chỗ đó. Vừa thân thiện, vừa giải quyết dễ dàng cái chuyện lung cũng "giai cấp"... << Lùi - Tiếp theo >> chuyen loan luan THẾ GIỚI SEX

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét